Phật Pháp nhiệm mầu lần 6
Chuyện có thật thầy đã trãi qua, có một lần thầy đang dọn
dẹp ở thất, thì nghe tiếng xe ầm ầm chạy vào thất, đi trong đoàn nầy gồm 7
người, đều ăn mặc chỉnh tề, áo bỏ vào quần, tay xách cặp táp, tướng mạo oai
phong lắm, chắc là đoàn cán bộ hay gì đây, thì ra là một phái đoàn của giáo sư
tiến sỉ… ( không nói tên vì giữ thể diện cho các vị ) các vị tự giới thiệu: tôi
là giáo sư tiến sỉ …chuyên nghiên cứu tìm năng khoa học về vũ trụ và con người
, cùng đi trong đoàn có các vị nghiên cứu tôn giáo, duy tâm duy vật biện chứng
gì đó, ông giới thiệu một hồi, và chúng tôi là những giảng viên của các trường
đại học lớn, nay có duyên đi ngang qua, tiện thể ghé sang kiếm thầy, trao đổi
và vấn vài câu về khoa học và tôn giáo, quý vị nầy ngồi nói làm sao mà còn hơn
mỷ thả bom bằng B52 vào năm 1968, 1969 nữa, nói đạo làm người, nói nghiên về
duy tâm duy vật, nói về pháp luật, nói về luật phật, nói về giới cấm, nói về
các tôn giáo ở việt nam và thế giới, nói về lòng tốt của quý vị giảng dạy biết
bao nhiêu trường đại học, cứu trợ cho kinh sách, v.v….hỏi thầy đâu rồi cho gặp
thầy, thầy trã lời: thầy tôi đi vắng rồi, có gì quý vị cứ nói, tôi sẽ trình lại
thầy sau, nhưng tôi thấy quý vị không có đức, chắc không có duyên gặp thầy tôi
đâu, chứ đừng tưởng trao đổi giáo lý hay vấn gì về Phật Pháp, thế là cả đoàn nổi
xung thiên nói: mầy nói sao? Lý do gì mà mầy nói không có đức, thầy mĩm cười
nói: quý vị đã giới thiệu quý vị là người có đạo cao, trên dưới đều tôn trọng,
quý vị biết thầy tôi là người tu, cha thầy là ông Phật ngồi ở đó, vậy mà quý vị
bước vô đây thấy cha của thầy mà không chào, không đảnh lễ, thì ông thầy đâu có
nghĩa lý gì với quý vị, vậy quý vị về đi, tôi không tiễn, thầy mới nói một câu:
tay mang cặp táp kè kè, tưởng đâu cán bộ, ai dè dở hơi. Thế là cả đoàn định lấy
uy quyền gì đó để uy hiếp thầy, bật điện thoại gọi Hòa Thượng ban kiểm Tăng
trên tỉnh,( miễn nói tên ) thầy mới nói: quý vị khỏi gọi, bao nhiêu Phước Đức
cả đời của quý vị bị tôi lấy hết rồi, sự nôn nóng, quy hiếp, độc tài, cho mình
cao thượng trên hết, ăn hiếp người dưới quyền mình, thì hôm nay tôi xóa hết
rồi, không phải riêng gì quý vị không, mà là bảy đời chín kiếp gia đình dòng họ
quý vị cũng dính theo, vì lúc nào trong đầu của quý vị và đồng nghiệp của quý
vị cũng có hình bóng của tôi, vì tôi là oan gia của quý vị, dù tôi chết tại đây
ngày hôm nay trước mặt quý vị, thân xác tôi mất nhưng hình bóng oan gia của tôi
vẫn còn nằm trong đầu của quý vị, làm sao lấy nó ra được đây? Dầu bữa đầu ra
cũng không lấy ra được, Chỉ có tình thương và sự tha thứ mới giải oan cho nhau,
mới lấy ra được, Phật nói: muốn thành người có đức, có tài phải hiểu 3 chử :
VĂN, TƯ, TU, Văn là nghe, Tư là suy nghĩ, Tu là thực hành, vậy mà quý vị nghe
rồi thực hành liền, không suy nghĩ, gọi là vô minh? Vô minh là gì? thì quý vị
tự hiểu, Phật Pháp thật là nhiệm màu, quý vị có thấy không? hễ mà thầy càng
tinh tấn tu luyện bao nhiêu, đi cúng, đi làm phước, đăng hình, hay viết những
bài có đức bao nhiêu thì quý vị nầy càng tức giận và ganh ghét, truyền tai cho
nhau để bêu xấu hãm hại, họp mặt dân để nói xấu và cấm thầy không có quyền tu,
xin báo cho quý vị biết, đây là thời mạt pháp sàn lọc người có đức có tài,
những hành động của quý vị đã tự thiêu hủy công đức của quý vị, sàn lọc không
cần súng đạn, cái đó còn đau hơn súng đạn, tại sao ngài Di Lạc cứ cười hoài,
tại vì ngài nhẫn được những gì người đời không nhẫn được. ngài làm được những
gì người đời không làm được. thầy nói tới đây, thầy nói xong rồi, quý vị có ý
kiến gì không? trong lúc nầy cả đoàn im lặng, vị trưởng đoàn hỏi thầy, chú làm
gì ở đây? Là gì của thầy an vậy? thầy trã lời, tôi là quét rác, và dọn dẹp, vị
trưởng đoàn than Trời. vị trưởng đoàn ra đi về vẽ buồn, không chào, không hỏi,
không kêu ai hết, thế là cả đoàn ra về. 1 năm sau, thầy đi thăm đạo tràng Liên
Hoa Vô Vi ở Hà Nội, vô tình thầy gặp vị trưởng đoàn, nay xuất gia đi tu rồi,
thầy hỏi sao chú không ở tphcm xuất gia? Chú nói, Bạch thầy con đương quyền làm
quá nhiều tội lỗi, không biết bao nhiêu kinh điển nào xóa cho hết tội lỗi được.
con biết sám hối để cho con cháu và gia đình con nhờ, những việc con làm hà
hiếp, đè nén, chèn ép kẻ dưới tay, nay những đứa con của con , tụi nó cũng bị
như người bị oan mà con không sao cứu nỗi, mổi lần tụi nó bị nạn con mới thấy
thấm thía trong lòng, càng đau, càng hối hận, nói lời xin lỗi không cam lòng,
con gặp phải người nói rằng: bát nước đầy làm sao hốt lại được. với lại con đọc
được bài nầy hay quá, con xin kể thầy nghe: có một gia đình có một đứa con một,
một hôm người hàng xóm la hoảng lên vì hai đứa con của hàng xóm và đứa con của
gia đình đó chơi với nhau, tụi nó đánh nhau, bà hàng xóm kéo đứa con gia đình
đó về trước nhà mách với bố mẹ, thì người cha của gia đình đó không biết phải
trái thế nào mà lấy cây đánh thằng nhỏ đến gãy tay, đứa con đau quá, chảy máu
nhiều, bà hàng xóm mới thấy tội chạy lại ôm lấy đứa nhỏ, lúc nầy đứa nhỏ đã gãy
tay, người cha vẫn dững dưng chữi mắng, lúc đi bệnh viện băng bó về rồi, thì
đứa con gặp cha nó vẫn vui cười và nói, cha đánh con cha có vui không? người
cha lúc nầy đứt từng đoạn ruột, không nói nên lời, nước mắt cứu chảy, buồn quá
bỏ ăn sinh bệnh mà chết. cho nên con thấy việc làm của con đương thời, đã hại
biết bao nhiêu người, thì nỗi đau đó biết chừng nào hởi thầy ơi? Thầy mới nói,
muốn tu mau thành chánh quả để trã nghiệp duyên đó thì về bóc gạo niệm Phật mà
tu hành đi, thế là chú ấy về làm theo lời chỉ dẫn của thầy, nay chú ấy đã là
trụ trì rồi. với pháp môn bóc gạo niệm phật nầy khỏi phải lần chuổi, có lợi cả
trong lẫn ngoài thân thể nữa, là con đường dẫn chúng ta mau đến chánh định.
Qua câu chuyện có thật nầy đã xãy ra, thầy khuyên quý vị cố
gắng tạo Phước Điền ở ngay chính bản thân mình, hãy quan tâm và hy sinh vì
chúng sanh, rồi đến Tam Bảo của Chùa,
thì Chư Tôn Đức Phật, Chư Tôn Đức Pháp, Chư Tôn Đức Tăng Ni mới hãnh diện với
công đức của quý vị.
Kính mong hồng ân Tam Bảo Mười Phương Chư Phật gia hộ cho
quý vị Thân Tâm An Lạc, Kiết Tường Như Ý. Đạt được Phẩm vị cao nhất, để trên
thành Phật Đạo dưới độ chúng sanh.
Nam Mô A Di Đà Phật giáng lâm Chứng Minh
Tác giả: MẬT ẤN TỊNH THỌ ( Geshe Rinpoche: Thích Quảng An )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét